Vị Thuốc Trên Đầu Môi

/

Chương 49: 18+ Hòa giải.

Chương 49: 18+ Hòa giải.

Vị Thuốc Trên Đầu Môi

11.773 chữ

06-02-2023

Không gian trong phòng làm việc bỗng chốc trở nên ngột ngạt và ngượng ngùng. Hà Tranh liên tục nhíu mày trầm tư, thấy cô nghiêm túc như vậy, Tư Thành bỗng có chút giận, giơ tay đánh mông cô.

Hà Tranh giật mình kêu lên, ngước mắt nhìn anh. Tư Thành nhếch môi: "Còn muốn mắng nữa không?"

Hà Tranh thở ra một hơi nhẹ nhõm, chủ động choàng tay qua cổ anh, nhưng vẫn không giải tỏa được hờn giận trong lòng, cô nhíu mày chu môi.

"Chú hay dùng cách này để điều tra nhỉ, thân mật với phụ nữ…"

Tư Thành cười thành tiếng, yết hầu nhấp nhô, lồng ngực ấm áp rung động. Anh bế thốc cô dậy, xoay người đi mấy bước đến bàn làm việc, đặt cô ngồi xuống.

"Cô ta làm việc trong sở tư pháp, vừa rồi xong sở và cả văn phòng ủy ban tỉnh ngầm sa thải nhân sự, bọn tôi chỉ là đang thực hiện công vụ."

Hà Tranh lại nhíu mày: "Chú nói chú được nghỉ phép cơ mà?"

Hàng lông mày của Tư Thành khẽ giật lên một cái, anh đưa tay xoa hàm, mắt chớp tỉnh bơ đáp: "Nghỉ phép nhưng công việc cần làm thì phải làm thôi."

Thấy Hà Tranh vẫn khó chịu chuyện này, anh cười thành tiếng, cúi xuống dụi vào cổ cô làm mấy hành động lấy lòng. Hà Tranh thấy anh hôn xuống xương quai xanh của mình, vì nhột nên rụt người lại.

"Em không thích tôi tiếp xúc với nữ giới thì sau này tôi sẽ không tiếp xúc nữa, đẩy hết qua cho đám đàn em là được chứ gì."

"Chú làm gì kệ chú."

Tư Thành đưa tay bóp bóp hai má cô, môi đỏ chu ra, gương mặt phồng lên trợn mắt đánh vào tay anh. Tư Thành rà lưỡi lên răng hàm trên, nói bằng cái giọng trêu chọc.

"Cái miệng này nhé, chanh chua số một, ghen cũng khiếp thật, lườm tôi muốn rách mặt cơ đấy!"

Hà Tranh bị anh bóp má có hơi đau nên giẫy dụa, túm cổ tay anh kêu lên mấy tiếng, Tư Thành bóp đã rồi mới buông ra, nhìn làn da trắng nõn nà dầm hằn lên vệt đỏ, hai má ửng hồng trông càng yêu kiều diễm lệ.

Ánh mắt lưu manh dần tối đi, anh cúi xuống, nghiêng đầu lè lưỡi liếm bầu má cô gái: "Em nghi oan tôi như vậy, không định dỗ dành tôi à?"

Hà Tranh vịn vào bả vai anh muốn đẩy ra, lại bị cái lưỡi ấm nóng và hơi thở phì phò phả vào tai, không kìm nén được rùng mình một cái.

"Có oan đâu."

"Còn bảo không oan."

Bàn tay Tư Thành luồn xuống, vỗ hai cái vào mông cô, mặt Hà Tranh đỏ bừng, nhiệt độ trong người như có lửa sôi sục nhìn anh oán giận. Tư Thành cười không dứt, bóp má nựng cằm hôn cô ngấu nghiến, má ướt đẫm, môi càng ẩm nước hơn.

Tư Thành rời khỏi môi cô, âm thanh ái muội cuối cùng cũng dừng lại. Anh sờ sờ gương mặt nhỏ, nhìn ngắm vẻ mơ hồ say sưa của cô.

Anh nói khẽ: "Tôi đang gắng sức nhẫn nhịn, em lại bày ra biểu cảm này, bảo tôi làm sao nhịn đây?"

Hà Tranh ngẩng mặt lên nhìn anh, môi đỏ hé mở, sóng nước dập dềnh trong ánh mắt. Tư Thành không để cô nói được lời nào, nâng mặt cô, ngón trỏ len lỏi chui tọt vào miệng.

Tiếng cô gái nấc lên, mày ninh lại, lưỡi mềm mại không xương bị anh ấn xuống, xong lại vô thức quấn lấy ngón tay anh. Tư Thành nhếch cười, hé môi bảo cô ngậm lấy, Hà Tranh liền làm theo, ngậm ngón trỏ của anh trong miệng, bị móng tay cào nhẹ trên lưỡi, nhăn nhó rên lên thành tiếng.

"Sau này có ghen cũng đừng lộ liễu như vậy, chỉ tổ chọc tôi ngứa người thôi."

Tư Thành ngắm cô mút chặt ngón tay anh như là đang ngậm kẹo, nói tiếp: "Đêm đó tôi nói với em cái gì nhỉ? Đợi đến khi em tốt nghiệp, đợi đến khi em hoàn toàn trưởng thành tôi mới đụng đến em có đúng không?"

Anh ấn mạnh, Hà Tranh kêu lên, vội gật đầu cho anh vừa lòng. Tư Thành lại nói: "Vậy thì tại sao lại muốn quyến rũ tôi? Muốn hiến dâng cho tôi?"

Ngón tay thình lình rời khỏi, kéo theo tia nước mỏng manh, Hà Tranh thè lưỡi ra rồi lại lặng lẽ thu lại, khép môi nén tiếng thở dốc.

Cô ngước nhìn anh, nhìn đôi mắt sắc lạnh như có thể đọc vị cả tâm hồn cô, như có thể biết được hết thảy những suy nghĩ mà cô chôn giấu sâu trong lòng. Hà Tranh không dám trả lời, Tư Thành bưng mặt cô, nét cười càng lạnh giá nhưng khi anh nhắm mắt lại, cả người toát ra khí chất dịu dàng mà bất lực.

"Em muốn lợi dụng tôi cũng được, nhưng làm cho gọn, sao lại để tôi phát hiện rồi?"

Hà Tranh rùng mình, vội bám vào vai anh muốn ngồi dậy nhưng Tư Thành chẳng hề nhúc nhích, cứ như một bức tượng sống đứng ở cạnh bàn, giữa hai chân cô.

Vì quá khẩn trương, cô lắp bắp: "Sao chú… Sao chú biết…"

Tư Thành lấy điện thoại ra, lướt vài cái rồi đặt lên bàn, Hà Tranh lập tức nhìn sang. Trên màn hình là nội dung tin nhắn cô gửi cho anh Tuấn Anh, bảo rằng Đình Nghĩa chắc chắn có liên quan, thậm chí còn gửi cả đoạn ghi âm lúc sáng nay.

Nhưng một điều không thể ngờ, hôm nay Tuấn Anh không trả lời tin nhắn nữa, là vì điện thoại của anh ta đang ở trong tay Tư Thành.

Sau khi Tư Thành nghỉ phép, đội phó Tuấn Anh được giao nhiệm vụ tiếp tục điều tra khai thác vụ việc, khi Tư Thành nói với cô những chuyện này, trong lòng cô liền có tính toán khác.

Điều này khiến Tư Thành cực kỳ tức giận. Biết là tính nết con nhóc này ương ngạnh, nhưng không ngờ lại lớn gan lớn mật qua mặt anh kiểu này.

Lòng Hà Tranh hoảng sợ thật sự, tim đập nhanh tức thì, đến nỗi đầu óc xoay cuồng, hoa mắt tai ù. Tư Thành im lặng nhìn cô thất thần, sau đó di chuyển đồng tử để gấp gáp tìm lời giải thích chính đáng.

Tư Thành tiến đến gần, nói mổ câu dọa cô rợn cả tóc gáy: "Em dụ tôi lên giường, còn dám nhắn tin riêng với cấp dưới của tôi, báo ơn cái kiểu mẹ gì thế hả?"

"Không có, không có đâu… Em… Chỉ là em…"

Tim đập nhanh quá nên đâm ra nói nhanh bị mệt, lồng ngực Hà Tranh như nghẹn lại, hơi thở xáo trộn, hít thở mất hơi lại tiếp tục túm áo anh giải thích.

"Chú đang nghỉ ngơi mà… Em không nên làm phiền chú nữa, chú đã rất vất vả để giúp em…"

Cô lén lút đưa mắt lên nhìn, xong lại hổ thẹn với người trước mặt, lại sợ anh giận nên liên tục níu áo cào vai, mong một chút thành khẩn ăn năn có thể khiến anh bớt nóng nảy.

Tư Thành thấp giọng nói: "Đám Tuấn Anh đã quay về thị trấn để tiếp tục điều ra, đêm qua nó đến đây để quên điện thoại, em nghĩ sáng này sau khi cầm điện thoại nó, thấy tin nhắn của em, tôi đã nghĩ gì?"

Hà Tranh nghe ra ngữ điệu đắng nghét của anh, mím môi không dám trả lời.

Nếu nói Hà Tranh ghen 10 thì tên đàn ông này vượt qua cả định lượng mức độ, ghen tuông không ai bằng, đã vậy thêm cái nết chiếm hữu và thô lỗ, dọa con gái người ta phát khiếp.

Tư Thành thấy cô bị dọa đến mặt mày trắng dã ra, nóng nảy trong lòng bỗng dưng mềm xuống, cơ bắp theo đó giãn nhẹ, khí thế dần ôn hòa hơn. Cô bướng đấy nhưng rất nhát gan, anh giận thì giận chứ nhìn thấy cô ngoan ngoãn hối lỗi, lòng lại không nỡ mắng nữa.

Hà Tranh nghe tiếng người nọ thở dài, sau đó chẳng nhìn đén cô xoay người ngồi xuống ghế. Chiếc ghế chịu đựng sức nặng cót két mấy tiếng, hơi thở của người nọ dần dịu nhẹ đi, đưa tay xoa xoa ấn đường.

"Được rồi, em ra ngoài chơi với bạn đi, tối về nhà chúng ta nói tiếp."

Hà Tranh chần chừ hồi lâu mới nhẹ chân nhảy xuống bàn. Thấy anh nhắm mắt ngửa đầu tựa vào ghế như đã thật sự nghỉ ngơi, cô bỗng lăn tăn đôi chút, không muốn rời đi ngay.

Anh phiền não nhiều việc, lại liên tục báo cho cô về tin tức của đám phạm tội, để cô yên tâm mà chăm chỉ chú trọng học hành. Nào ngờ cô lại không tin tưởng anh, cố ý ở sau lưng dò hỏi.

Tư Thành có chút mệt trong lòng, yên lặng điều chỉnh tâm trạng một lúc. Nào ngờ nhắm mắt được mấy giây, anh bỗng thấy đùi có hơi nặng, lấy tay ra rồi mở mắt, anh nhìn thấy cô gái đang tì đôi bàn tay nhỏ nhắn lên đùi anh, người từ từ khụy xuống, quỳ giữa hai chân anh.

Hà Tranh xấu hổ lên tiếng: "Em giúp chú giải tỏa một chút nhé?"

Tư Thành bỗng bật cười, nghe như chế giễu cũng một chút bất lực: "Muốn ngậm "kem" giải hòa à? Em còn không đủ lý thuyết để mà thực hành đâu."

Hà Tranh nâng tay chạm vào thắt lưng của anh, ấn nút mở ra, sau đó mở khuy quần, kéo khóa. Quần lót nam màu xanh thẫm lộ ra, khối thịt ngồn ngộn trước mặt, tay cô bỗng run lên, chạm vào nó.

"Không có thì học được mà…" Hà Tranh cảm giác khối thịt ấy bỗng giật mạnh một cái, kéo cả nhịp tim của cô dồn dập theo.

Cô vịn vào bắp đùi anh, cúi đầu đến gần, thở một hơi nóng hổi lên vật đó. Cách một lớp vải, "hàng" bên trong giật càng mạnh hơn, từ từ ngỏm dậy.

Hà Tranh lại nhìn biểu cảm u ám của anh, cười lấy lòng: "Chú chỉ dạy cho em nhé?"

Tư Thành không đáp lời, ngồi im thinh thích, ánh mắt dán chặt vào từng cử động của cô.

Hà Tranh từ tốn kéo quần lót xuống, đám lông xoăn tít lướt qua bàn tay cô, dương vật không còn bị chèn ép, từ từ bật dậy. Cơ gân chằng chịt cùng màu da đỏ tím, trông khá đáng sợ.

Chớp mắt nhìn nó mấy cái, Hà Tranh thử cầm nó, da thịt mềm mại có chút mát lạnh chạm vào vật nóng hổi, Tư Thành nhíu mày, răng nghiến lại.

Hà Tranh thử bóp bóp, sau đó vuốt ve lên xuống chậm rãi. Thấy nó càng lúc càng lớn hơn ở trong tay mình, cảm giác được khống chế thật sự khiến cô tự hào, không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa.

Môi sắp chạm đến quy đầu, Hà Tranh bỗng ngẩng mặt lên, nhìn anh với vẻ mặt say mê kiều diễm.

Cô há miệng, dùng lưỡi chạm vào quy đầu trước, sau đó dàn lưỡi phủ lấy bên dưới, từ từ cúi đầu cho vào miệng.

Tư Thành hoàn toàn không nhịn được, phát ra tiếng gàm khàn đục.

"Tranh…"

Hà Tranh không nhìn đến anh nữa, bắt đầu dùng môi hút vào, sau đó tiếng anh "suýt" lên khiến cô giật mình, ngước lên. Tư Thành nhìn cô bằng nét cau có nhẫn nhịn, thở dốc nói.

"Đừng cạ răng, dàn lưỡi ra, dùng môi trên mà cạ."

Đôi mắt cô nhẹ cong, lưỡi đảo quanh vật nóng, dùng lòng môi nhè nhẹ cọ sát. Tay cô vẫn ở trên thân dương vật, vuốt ve nó, cào vào đám lông đen, khiến nó chịu đủ thích kích mà dần dần to hơn, đến khi Hà Tranh không cầm được bằng hết một vòng ngón tay.

Nó càng to Hà Tranh càng quýnh quáng vì không ngậm hết được, chỉ ngậm một đoạn quy đầu rồi lưỡng lự buông ra.

Đột nhiên gáy bị túm lại, Tư Thành nhìn cô từ trên cao, ánh mắt u ám đen tuyền túng dục, ép cô tiếp tục dùng sức há to miệng ngậm vào, chèn hết vào bên trong khoang miệng cô gái. Tư Thành ngửa đầu thở một tiếng thỏa mãn, vuốt gáy cô ra hiệu bắt đầu mút.

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Hà Tranh định rời đi thì lại bị anh ghì chặt, trong miệng nghẹn ứ nóng hổi, khó chịu vô cùng.

"Nghe."

"Đại ca đang giữ điện thoại em đúng không? Chiều nay em ghé lấy nhé?"

"Ừ."

"Về chuyện cảnh sát trưởng bọn em đã thu thập được một vài manh mối, anh muốn bọn em gửi qua luôn hay là chiều họp rồi photo ra ạ?"

"Chiều đi."

"Ưm ưm…" Hà Tranh giật mình vì bị cắm sâu vào trong.

"Còn nữa sếp ơi…"

Tuấn Anh tiếp tục luyên thuyên xin ý kiến của anh về cách triển khai công việc, Tư Thành thong thả đáp lời, một tay nghe điện thoại một tay ghì đầu cô gái dưới chân mút lấy mút để "hàng nóng" của anh.

Hà Tranh nín thở, anh ấn ót cô chèn sâu ra vào trong khoang miệng, khóe miệng căng đến đau rát. Cô giơ tay đánh vào đùi anh ra hiệu.

Mút thêm một lúc, bỗng cô cảm giác vật trong miệng thình lình giật lên mấy cái, Tư Thành kéo cô ra, miệng vẫn há to, để anh phóng thích.

Tư Thành tắt điện thoại, hơi thở hỗn loạn mạch máu xưng phù vì kích thích.

Hà Tranh giật mình vì lượng tinh bắn ra, tràn ngập trong miệng, một số còn rơi hẳn ra ngoài, cô vô thức lấy tay hứng nó. Vài phút qua đi khoái cảm, Tư Thành nhìn nhìn cô gái mở to mắt ngây ngô, anh nhếch cười, lại thấy cô định ngậm miệng nuốt xuống, anh ấn cằm cô.

"Giữ nguyên."

Xong vươn tay rút khăn giấy trên bàn: "Nhả xuống đây."

Hà Tranh làm theo, Tư Thành hứng hết thứ tinh dịch ẩm ước đó, vò lại rồi vứt vào thùng rác, xong lấy thêm vài tấm để lau miệng lau tay cho cô, xoa xoa vệt đỏ trầy ở khóe môi.

"Ghê nhỉ? Hôm nay còn đòi ăn kem."

Hà Tranh cuốn lưỡi vào trong, nhăm nhăm một chút mùi vị mằn mặn lạ thường, ngước lên: "Chú hết giận em chưa ạ?"

Tư Thành lau sạch cậu em của mình rồi đứng dậy nhét lại vào quần, anh cúi người xuống kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vỗ vỗ mông cô, khóe miệng nhếch cao không nén được thoải mái và vui vẻ.

"Ừ, sau này không được như thế nữa, muốn làm hòa thì cũng phải là tôi làm cho em trước."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!